Tản mạn về phim Lady Bird tuổi của nổi loạn

Review Phim Lady Bird là một câu chuyện bình thường mà tớ chắc rằng hàng tá các thiếu nữ 17, 18 tuổi đều trải qua, hoặc ít nhất có một chút trải nghiệm.

Dạo gần đây tớ gần như không còn nhiều cảm xúc khi xem phim nữa (chắc do xem nhiều phim không hay nên thế), và trong khi thời gian dùng để giải quyết mấy thứ xàm xàm trong mấy ngày cạnh tết, tớ vẫn ráng xem một vài bộ phim cho tâm hồn đỡ chai sạn đi – phim Lady Bird. Mà thiệt, có ba cách tớ nghĩ sẽ khiến chúng ta đỡ khô cằn theo thời gian là nói chuyện, xem phim và đi bụi.

Xem thêm:

Tản mạn về phim Lady Bird tuổi của nổi loạn

Tớ xem phim Lady Bird trong một ngày trời trở lạnh đột ngột và tâm trạng thì cũng không được vui vẻ cho lắm. Nếu các cậu thắc mắc đâu là gu xem phim của tớ thì đây, Lady Bird chính là gu của tớ.

Một câu chuyện bình thường mà tớ chắc rằng hàng tá các thiếu nữ 17, 18 tuổi đều trải qua, hoặc ít nhất có một chút trải nghiệm, câu chuyện làm sao khẳng định bản thân mình.

Rằng khi cả thế giới đều ba hoa rằng cái tuổi chập chững cấp ba mới lớn là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người, thì đôi khi cái gọi là “một khoảng thời gian nhất định” có vẻ không đúng lắm. Tớ luôn tin rằng giai đoạn đẹp nhất của mỗi người là khi người ta dù biết sai mà cứ vẫn cứ muốn thử, dù biết không ai đứng về phía về nhưng vẫn cứ đứng lên, dù biết bị tổn thương nhưng vẫn cứ lao vào. Đó là tuổi trẻ, và tuổi trẻ cũng mỗi người thì khác nhau. Có thể tuổi trẻ của bạn nằm gọn trong những năm tháng cấp ba trẻ trâu, có người lại bắt đầu tuổi trẻ mình khi vào đại học, có người chỉ cảm thấy mình thật sự sống tuổi trẻ của mình vào những năm tháng mình đã 29, 30. Và dù tớ hay các cậu đang ở đâu thì khi chúng ta dám lao đi vào đám lửa đang cháy ngoài kia, chúng ta vẫn là những người trẻ.

Tản mạn về phim Lady Bird tuổi của nổi loạn

Tớ tin rằng sống đến tận bây chừ, ai trong chúng ta cũng đã từng có giai đoạn bất mãn với mọi thứ xung quanh, với gia đình, với trường học hay thậm chí là bất mãn vì sao tóc ta lại xấu thế, sao chúng ta không sinh ra trong một gia đình khá giả hơn, tại sao dù có học bao nhiêu cũng không thể giỏi như con bạn cùng bàn, tại sao cục mụn đáng ghét lại cứ phải mọc ở vị trí này thì mới được?……..

Chúng ta muốn thoát khỏi thực tại này, muốn tìm đến một nơi khác để bắt đầu một cuộc sống mới mà không phải đối diện với tiếng càm ràm của mẹ, ông anh hai không hợp tính hay là cái trường và đám bạn xấu tính. Nhưng đến khi thật sự thoát khỏi rồi thì sao?

Khi xem đến những phút cuối cùng của phim, tớ tin rằng các cậu sẽ thấy rõ câu trả lời cho chuỗi câu hỏi trên, một cách hơi hụt hẫng nhưng lại vô cùng thực tế.

Tản mạn về phim Lady Bird tuổi của nổi loạn

Thực ra đến cuối cùng, khi mỗi chúng ta đã đi qua một chặng đường dài khẳng định bản thân, có lẽ chúng ta mới thấy quý trọng cái nguyên bản vốn có của mình. Như cách là Lady Bird nhận ra cái tên Christine đẹp đến chừng nào, thành phố từng bị cô căm ghét lại là nơi gắn liền với những kỉ niệm đẹp nhất. Hay dù có bỏ công sức ra theo đổi một vị trí được nhiều người thèm khát thì cũng không thể sánh được cảm giác được là chính mình hay được ở bên những người yêu quý ta thật lòng.

Tản mạn về 'Lady Bird' tuổi của nổi loạn

Mỗi một quyết định, hành động dù là sai trái hay vô tâm nhất của nhân vật chính, ta đều có thể thấy mình trong đó, dù là lướt qua. Vậy nên mới nói tớ và các cậu đang sống trong lứa tuổi đẹp nhất đây, lứa tuổi chúng ta có quyền được sai, được tổn thương để sau đó làm điều đúng đắn hơn, để được tha thứ. Vậy nên đừng kìm hãm chính mình, tuổi nổi loạn thì hãy cứ nổi loạn thôi!

Chân Cá Nhỏ

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here