Mở đầu năm 2020, khán giả yêu phim ảnh đã được chiêu đãi ngay món khai vị nặng đô bằng sự trở lại của phim Lời Nguyền (The Grudge) của đạo diễn Nicolas Pesce. Cảnh báo: Có SPOIL. Cân nhắc kỹ trước khi đọc!!!!
Xem thêm:
- Review phim Black Christmas cả ba phiên bản 2019, 2006 và 1974
- Review ‘Chị chị em em’ đầy chất trào phúng của Kathy Uyên
The Grudge hay Ju-on cùng Saeki Kayako là những cái tên đã quá quen thuộc với mọi người rồi. Không hề quá khi nói đây chính là một trong những tượng đài của dòng phim kinh dị. Vì vậy, khi nghe tin The Grudge sẽ trở lại màn ảnh rộng, tôi đã rất háo hức, mong ngóng từng ngày. Bởi trước đây chỉ xem trên máy tính đã thấy phê rồi, giờ được xem rạp thì còn bốc đến mức nào nữa. Đã thế phim còn có sự góp mặt của thánh kinh dị Sam Raimi trong vai trò nhà sản xuất nữa. Nghe là thấy tràn đầy động lực để ra rạp rồi nhỉ?
Và với cá nhân tôi, The Grudge 2020 đã mang lại một trải nghiệm không thể quên, nhưng không phải là thử thách sự gan dạ của bản thân mà là đấu tranh tư tưởng giữa việc đứng dậy đi về hay cố ngồi xem hết phim. Vâng, bạn không nhìn nhầm đâu. Tết nhất đến nơi rồi nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn. The Grudge 2020 là một phiên bản dở, cực kỳ dở. Ngay từ lúc ra rạp tôi cũng xác định là nó sẽ không bằng bản gốc, nhưng vì có Sam Raimi thầu nên chắc cũng không đến nỗi nào. Bởi nếu không xuất sắc như Evil Dead thì ít ra cũng phải khá giỏi tầm Don’t Breathe hay Crawl, nhưng không thể ngờ nó lại nát đến mức này. Đúng là trên đời cái quái gì cũng có thể xảy ra được.
Nói đến Ju-on thì bạn nghĩ tới điều gì? Có phải là hồn ma đầy giận dữ của Kayako cùng cậu con trai Toshio chuyên đi gieo rắc lời nguyền chết chóc cho bất cứ ai dám bước chân vào ngôi nhà của họ? Những màn hù dọa có thể khiến người yếu bóng vía phải ám ảnh? Vậy thì hãy yên tâm bởi The Grudge 2020 sẽ lược bỏ hết những đặc sản trên và thay bằng một kịch bản dở như hạch. Thực ra phim vẫn ổn trong khoảng… một phút mở đầu khi nói về cô điều dưỡng Fiona Landers ở Tokyo. Nhưng lúc cô này toàn mạng trở về nhà ở tận Pennsylvania, Mỹ là tôi đã thấy có gì đó sai sai rồi. Và hóa ra là nó sai thật, sai đến mức không tìm ra nổi điểm nào đúng nữa. Nói thẳng ra, với tôi đây không phải The Grudge tôi từng xem mà chỉ là một phim lấy ý tưởng của thương hiệu này bởi nó gần như không liên quan gì tới bản gốc.
Bởi mọi người đều biết điểm mạnh của Ju-on nằm ở tạo hình ma quái đến ám ảnh của Kayako. Mái tóc dài xõa che kín khuôn mặt, dáng người vặn vẹo cùng tiếng kêu ọ ọ không lẫn vào đâu do lúc còn sống bị gã chồng tàn nhẫn Takeo Saeki bẻ gãy cổ rồi giấu xác trên gác xép. Cậu con trai Toshio thì bị bố dìm chết trong bồn tắm nên cũng trở thành hồn ma với làn da trắng bệch cùng đôi mắt vô hồn. Và điều khiến Ju-on trở thành biểu tượng của dòng phim kinh dị Nhật Bản chính là nỗi sợ mà nó mang lại. Ju-on có cách dẫn dắt đơn giản, tất cả đều là một người vô tình hay cố ý bước vào căn nhà của Kayako rồi bị ám đến chết nhưng sự hãi hùng mà Kayako dành cho từng nạn nhân lại rất khác nhau. Nhưng tất cả đều phải chịu sự tra tấn nặng nề về tinh thần khi liên tục gặp phải những hiện tượng ma quái.
Kinh hoàng nhất phải kể đến hình ảnh Kayako bò xuống cầu thang với tiếng ọ ọ, làm cho bất cứ ai cũng phải sợ mất hồn vía. Nạn nhân dù có vùng vẫy đến đâu, dù có làm gì cũng không thoát khỏi cái chết. Đây mới đúng với tinh thần “It never forgives. It never forgets” rồi “It’ll never let you go” trên poster phim.
The Grudge 2020 có sẵn một cốt truyện không thể tuyệt vời hơn nhưng lại cứ thích xào nấu theo công thức riêng để rồi ngã sấp mặt trong gạch đá của khán giả và các nhà phê bình khi phim chỉ được chấm 4.2/10 trên IMDb, 18% thối ở Rotten Tomatoes và 37/100 từ metacritic.com.
Có vẻ Kayako 2020 ghét phải nhìn cảnh gia đình quây quần hạnh phúc nên ngoài việc ám những kẻ lỡ dại bước vào nhà mình, lời nguyền còn khiến nạn nhân quay về giết chết người thân của chính mình rồi tự tử. Chính Fiona đã mang lời nguyền đó về Mỹ khi ra tay giết chồng con. Và thế là chúng ta có luôn ngôi nhà ma ám số 44 đường Reyburn Drive, khỏi cần sang Nhật làm gì cho mất công. Mẹ con Kayako thì được kế nhiệm bởi hồn ma của Fiona và con gái Melinda.
Đạo diễn Nicolas Pesce không muốn chúng ta phải di chuyển nhiều giữa Mỹ và Nhật nhưng lại khiến người xem phát lú với cách kể chuyện rối rắm. Cách dẫn dắt kiểu đan xen giữa hiện tại và quá khứ đã từng được sử dụng nhiều lần trước đây nhưng với trường hợp của The Grudge 2020 thì lại khiến tôi thực sự mệt mỏi dù cho phim chỉ có ba mốc thời gian là 2004, 2005 và 2006. Dụng ý của phim là muốn kể bốn câu chuyện riêng lẻ về các nhà Landers, Spencer (Vợ chồng người môi giới nhà cho nhà Landers), đôi vợ chồng già nhà Matheson và mẹ con thanh tra Muldoon rồi gộp hết mọi chuyện quy về nhà số 44 đường Reyburn Drive, nhưng cá nhân tôi thấy việc này thực chất không mang lại hiệu quả gì. Nó không làm khán giả phải bất ngờ khi tất cả người chết đều từng bước vào ngôi nhà Landers, bởi chúng ta đang xem The Grudge mà, nếu không liên quan đến lời nguyền thì còn lý do nào khác đâu. Chắc mục đích là để thanh tra Muldoon có việc mà làm. Đã thế mạch phim nhiều lúc còn rối tung hết cả khi phim cứ chuyển xoành xoạch hết từ mốc thời gian này sang mốc thời gian khác.
Lúc đầu nhà sản xuất còn có tâm ghi rõ số năm, về sau chán chả chèn vào nữa. May mà dòng thời gian cũng đơn giản, chứ phức tạp như mấy vũ trụ điện ảnh chắc xem phim xong bị tiền đình mất. Nếu đã không làm được thì thôi cứ kể một chiều theo trình tự thời gian cho lành. Chưa kể phim còn có nhiều đoạn kể lể dài dòng như chuyện vợ chồng Peter Spencer đau khổ khi biết đứa con sắp chào đời của họ có khả năng bị teo não, cuộc sống của mẹ con Muldoon sau khi mất chồng vì ung thư. Lắm lúc không hiểu là đang xem phim kinh dị hay phim tình cảm gia đình nữa. Chính những đoạn không cần thiết này khiến mạch phim bị loãng, chả khác gì ru ngủ người xem.
Và để tránh tình trạng khán giả ngủ quên trong rạp thì nhà sản xuất ngay lập tức chèn vào vài cảnh giật gân để khiến họ tỉnh táo trở lại. Nhưng đáng buồn là yếu tố kinh dị cũng không thể cứu được The Grudge 2020 khi phim gặp phải tình trạng tham thì thâm, nhồi nhét cả đống hồn ma nhưng chả con nào ra hồn. Cứ nhìn bản gốc mà xem, chỉ cần 2 oan hồn, thêm cả con mèo là 3 nhưng cũng đủ sức hù dọa khán giả suốt mấy chục năm. Mà chưa kể đến ông thanh tra Wilson có làm gì Muldoon đâu mà bà này nhìn đâu cũng thấy ông đấy. Kiểu như ám nhau vô tội vạ vậy. Các màn jump scare thì không có gì bất ngờ khi chúng đều có dấu hiệu nhận biết cả. Chỉ cần cảnh trước im lặng như tờ thì y như rằng lúc sau có con ma nhảy ra.
Phim còn lạm dụng quá nhiều cảnh bóng ma xuất hiện bên cửa sổ, cửa ra vào,…mà nhân vật không hề hay biết. Cách thức hù dọa này không phải đã cũ kỹ quá rồi sao. Thành ra tôi đã phải cố gắng lắm mới không làm luôn một giấc trong rạp. Được mấy đoạn kinh kinh như cảnh Peter được hồn ma mát xa gội đầu lại quá ngắn (Thế mà cũng được đôn lên thành poster phim đấy các bạn ạ) hay đoạn Faith Matheson chặt ngón tay thì bị cắt xén đầy lộ liễu.
The Grudge 2020 được tô vẽ kịch bản mới nên các nhân vật trong phim cũng có những suy nghĩ rất khác người. William Matheson biết ngôi nhà bị ma ám nhưng vẫn chọn ở lại bởi ông này cho rằng ngôi nhà là nơi người ta có thể chung sống với người thân sau khi họ chết. Vâng, đúng là được chung sống thật, nhưng mà là trên thiên đường, bởi sau đó ông ta bị vợ giết, còn bà vợ thì nhảy cầu thang bệnh viện tự tử. Còn cả thanh tra Muldoon nữa. Biết được lời nguyền sẽ khiến nạn nhân ra tay với người thân nhưng lúc đến đốt căn nhà ma ám thì lại chở cả con trai đến luôn??? Tôi nghĩ người bình thường sẽ mang con đi gửi ở một nơi an toàn để tránh trường hợp mình bị ám mà quay ra làm hại thằng bé, mà cụ thể ở đây là thanh tra Goodman chứ nhỉ. Nhưng ngay lúc sau thì tôi đã biết tại sao Muldoon làm vậy. Đó là bởi sau khi thấy nhà cháy, hồn ma kêu lên một tiếng ai oán (như tiếng lòng của khán giả đang ngồi trong rạp) thì mẹ con nhà này ôm nhau bỏ đi, và thế là hết. Phim chuyển cảnh sang ngôi nhà mới của Muldoon và kết thúc một cách không thể cụt lủn hơn.
Tôi đã ngồi cố để chờ đợi bất ngờ phút cuối nhưng đến khi màn hình chuyển đen thì vẫn chả có gì xuất hiện hết. Xem trên Wiki thì được biết căn nhà mới đó trước kia thuộc sở hữu của gia đình Spencer, ám chỉ lời nguyền đã tiếp tục mở rộng. Muldoon đã bị ma ám mà dường như vẫn chả có kinh nghiệm chọn nhà gì cả. Coi bộ lại có một ngôi nhà nữa sắp bị đốt rồi.
Trên đây là toàn bộ trải nghiệm 1h30’ đáng quên nhất trong lịch sử đi xem rạp của tôi. Năm 2020 chỉ vừa mới bắt đầu được một tuần nhưng có vẻ như tôi đã tìm ra gương mặt sáng giá cho danh hiệu phim dở nhất năm rồi. Lời khuyên dành cho mọi người là hãy bỏ qua bộ phim tệ hại này bởi nó không khác gì trò đùa khi so sánh với bản gốc của Nhật. Và tôi không biết mình phải nói câu này bao nhiêu lần nữa: Nếu đã không có khả năng làm ra một sản phẩm chỉnh chu thì tốt nhất hãy để các huyền thoại nghỉ hưu, bởi không có một ai mong chờ tác phẩm tệ hại thế này đâu.
Châu Nguyễn
- Review phim ‘Little Women’ gia đình, tình yêu và khát vọng
- Review phim ‘The art of self-defense’ (Nghệ Thuật Tự Vệ)