Điểm đáng chú ý nhất của bộ phim là phim sử dụng toàn bộ diễn viên gốc Á. Điều này đảm bảo để bộ phim có được sự chú ý nhất định khi vừa ra mắt cũng như hạn chế kha khá lời chê bai nặng nề sau khi công chiếu (Mình tin là nếu đây không phải là một bộ phim Mỹ gốc Á mà là một bộ phim Mỹ-trắng hay một bộ phim châu Á như bao bộ phim khác thì nó sẽ không được đối xử đầy tính lịch thiệp như vậy đâu).
Đầu tiên hãy nói về cốt truyện. Motip Lọ Lem và hoàng tử/hoàng tử vi hành yêu thôn nữ đã quá quen thuộc và cũ kĩ rồi nên các bộ phim hiện đại sẽ luôn cố lồng thêm 1 lớp lang nữa vào câu chuyện để tăng điểm nội dung. Việc chỉ sử dụng mỗi kết cấu này làm câu chuyện của Crazy Rich Asians cụt lủn đến phát sợ. Thậm chí cả cốt truyện Lọ Lem cũng bị cắt xén cho đơn giản đến đáng thương. Không ai biết hai người gặp nhau yêu nhau ra sao, cũng không ai biết cầu hôn xong thì họ giải quyết vấn đề khác biệt đẳng cấp – tương lai sự nghiệp cố hữu đặt ra từ đầu (đúng hơn là tận giữa) bộ phim như thế nào. Cả bộ phim chỉ khắc họa đúng 1 đoạn Rachel phát hiện ra Nick siêu giàu và va chạm với vài người của giới siêu giàu và định từ bỏ nhưng Nick không thỏa hiệp.
- Xem thêm: Review phim Kiêu hãnh và định kiến
Kịch bản tiêu chuẩn và sơ lược như vậy nhưng vẫn đầy rẫy những lỗ hổng khó có thể bỏ qua. Đầu tiên, sau một năm hẹn hò yêu đương sâu sắc nếu Rachel không biết gì về độ giàu của bạn trai thì chỉ có thể là vì anh ta cố tình ngụy trang chứ không đơn thuần là giấu diếm, bởi một cô nàng giáo sư đại học có tuổi thơ cơ cực sống giữa New York với người mẹ làm môi giới bất động sản không thể nào không nhận ra khoảng thu nhập của một người khi chung đụng với anh ta suốt một năm trời. Đồng hồ, túi xách, quần áo, ví tiền, đồ ăn, đồ dùng, vv bao nhiêu thứ đập vào mắt mà không nhìn ra sao?
Thứ hai, Rachel tỏ ra tràn trề sức chiến đấu với đám bạn gái xấu tính hay với mẹ Nick, nhưng đến đúng điểm đáng-ra-là-cao-trào cuối truyện thì bùng phát bỏ đi khóc lóc không thiết gì nữa khiến tất cả chưng hửng.
Cuối cùng, sau khi tỏ ra cao thượng để Nick lại với gia đình, Rachel act cool rồi giảng đạo cho mẹ anh một chút trước khi vội vàng đồng ý lần cầu hôn tiếp theo của anh. Vậy Rachel chơi bài tâm lý với mẹ Nick để giành thắng lợi sau cùng là khiến bà chấp nhận mình và Nick bỏ Singapore theo cô, hay cô chỉ thiếu nghị lực trước lời cầu hôn của Nick thôi? Không ai biết cả, bởi vì đạo diễn phim không còn phút nào để làm rõ điều đó.
Tiếp đến là cách xây dựng bối cảnh cẩu thả, thiếu tinh tế. Để “nói” về độ giàu của gia đình Nick, rất nhiều nhân vật phụ xuất hiện kể vanh vách về gia đình này cứ như các nhân viên tiếp thị đọc giá sản phẩm khuyến mãi. Đạo diễn cố bày ra các “bằng chứng” của sự siêu giàu: biệt thự có lính canh, tiệc tùng sang chảnh, quần áo hàng hiệu, trang sức đắt tiền, spa xịn sò, vv nhưng lại chỉ đặt chúng thật cẩu thả thay vì trau chuốt để người xem nhìn thấy cái sự “giàu”. Thời nay không cần phải giàu nhất nhì Singapore – đảo quốc siêu giàu – thì mới đeo túi LV hay đi spa hay mua sắm hay tổ chức tiệc bể bơi được. Ngay đến một người nghèo sống ở một nước nghèo châu Á như mình cũng không cảm nhận được sự “siêu giàu” của bối cảnh phim thì làm sao những người hơi giàu, hoặc giàu, hoặc rất giàu thực sự thấy thuyết phục với bộ phim này?
Thêm nữa, các nhân vật trong phim này cứ như được đóng khung nguyên vẹn từ sách giáo khoa dạy làm romcom vậy: nam chính đẹp trai lắm tiền có bà mẹ hổ, nữ chính bình dân nhưng tài năng vượt trội với gia đình không hoàn hảo nhưng tràn đầy tinh yêu, nữ phụ lố lăng, nam phụ để gây cười, các mệnh phụ phu nhân chuyên ngồi lê đôi mách, các cô nữ siêu phụ chỉ biết ghen tị và chơi xấu. Bạn có thể nói dùng những hình mẫu này cũng không sai, nhưng đạo diễn đã bê nguyên khối hình ra mà chẳng nỡ bỏ công tô màu cho nhân vật.
Nick, Rachel cũng như các nhân vật còn lại chẳng có điểm gì khác với hàng trăm hàng ngàn nhân vật trong vô số bộ romcom đã từng được sản xuất. Mình cảm giác họ không phải con người thực sự mà là một hình mẫu do-người-đóng đến đúng giờ đọc lời thoại theo kịch bản mà thôi. Cảm giác tương tự còn xuất hiện khi đạo diễn đưa xung đột văn hóa Đông-Tây vào bộ phim một cách hời hợt và khuôn sáo, không khác gì việc Rachel mặc chiếc váy đỏ đến nhà bạn trai người Á.
Nếu cố tìm một điểm cộng nào đó cho phim, có lẽ mình sẽ dành nửa điểm cho phần lướt qua các món ăn đặc sắc của Singapore và một điểm cho phần nhạc phim lạ tai (đối với mình và chắc là với khán giả phương Tây). Còn lại mình thực sự không hài lòng, kể cả với nhan sắc và tạo hình của dàn diễn viên.
Nếu nói liệu bộ phim có làm người ta thêm chút hiểu biết nào về giới nhà giàu châu Á hay không thì mình khẳng định là có, nhưng không phải qua các chi tiết trong phim mà qua việc người ta tiêu tiền sản xuất bộ phim này.
Lynn