Phim Phantom Thread (Bóng Ma Sợi Chỉ) được đánh giá IMDb 7.5 là phim tâm lý tình cảm nên khá kén người xem, khi xem đủ nhiều, việc tìm ra một phim để có cảm hứng viết thì hơi khó khăn. Vì nó phải tạo được ấn tượng và mang một ý nghĩa nào đó đủ lớn trong nội dung. Nhìn vào những bình luận về bộ phim thì tôi thấy ít người hiểu được nó, đó là một thách thức thú vị, thách thức này giống như một điều tra viên trong phim trinh thám, cái bạn cần khám phá là bí mật về bản chất con người và cuộc sống.
Xem thêm:
- Tổng hợp tất cả những review phim Oscar từ năm 1927 đến nay
- Review phim Green Book (Oscar 2019) đề tài cũ với góc nhìn mới
Ngay hiện tại, lúc đang viết bài cho bộ phim, tôi mới bắt đầu nhận ra một cách rất mông lung rằng, những gì hình thành trong tư tưởng một con người trong thời niên thiếu sẽ chi phối cuộc đời của họ sau này. Giống như những nét vẽ đầu tiên trên tờ giấy trắng, khi họ trưởng thành sẽ có nhiều nét vẽ được chồng lên, nhưng nét vẽ đầu tiên vẫn nằm đó dù ở sâu bên dưới.
Ta có thể liên hệ đến tư tưởng và suy nghĩ của những dòng họ lâu đời nào đó, của quý tộc hoặc hoàng gia, những gì mà họ thể hiện sẽ khác với bình thường, họ mạnh mẽ hơn. Đó là bởi vì khi những đứa trẻ chào đời và lớn lên, nó đã được học về sự vinh quang của cha ông, nó phải khoát lên vai cái gánh nặng của dòng tộc, đây là một gánh nặng với tự do của nó, nhưng gánh nặng này cũng thúc đẩy nó tiến lên, bảo vệ và phát triển cái truyền thống vốn có. Nếu cái gánh nặng hay truyền thống đó mang tinh túy là những giá trị cốt lõi của đời sống, thì chúng sẽ trường tồn. Ta cũng có thể nhìn chúng qua bản tính của một dân tộc.
Nội dung phim Phantom Thread
Reynolds Woodcock là nhà thiết kế trang phục danh tiếng, công việc của ông và người chị được truyền từ bà mẹ, đó có lẽ là một bà mẹ rất yêu thương con, nên dù bà đã mất, hình bóng của bà vẫn tồn tại trong trái tim của hai chị em. Điều này thúc đẩy họ dành cả đời để theo đuổi sự hoàn hảo cho những gì mà bà mẹ đã truyền lại, giống như một sự ám ảnh; ta có thể xem đó như một giấc mơ hoặc một bóng ma.
Bất cứ điều gì chạm vào hoặc ngăn cản cho mục đích ấy đều sẽ bị loại bỏ không thương tiếc. Mà cũng chính vì thế, đời sống của hai chị em trở nên khô cằn, đôi lúc cay nghiệt, dù họ giàu có và danh tiếng, dù Woodcock được nhiều người say mê. Họ – những người trong giới thượng lưu rất căm ghét bởi tính tình cục cằn của Woodcock nhưng bao giờ cũng khao khát những bộ y phục mà ông tạo ra.
Đánh giá phim Phantom Thread
Có thể Woodcock sẽ sống như thế đến cuối đời nếu không gặp cô ấy, cô chỉ là một cô gái bình thường, làm phục vụ cho một quán ăn vùng thôn quê. Họ “nhận ra” nhau ngay trong lần đầu gặp gỡ, và cô đã đến sống cùng ông trong ngôi nhà cũng là nơi thiết kế những trang phục cho người nổi tiếng, cô trở thành người phụ việc, người mẫu, và người tình; cô yêu ông và chia sẻ mọi thứ với ông.
Bởi tình yêu, cô nhận ra có điều gì không đúng trong cách mà ông đang sống; điều không đúng đó là ông chỉ sống cho công việc, ông không sống cho chính ông. Tất nhiên khi ta đang theo đuổi giấc mộng đời mình, ta vẫn sống cho chính ta, nhưng bên cạnh đó, còn có rất nhiều thứ khác nữa, còn những điều đáng giá hơn. Cô tìm cách kéo ông ra khỏi công việc, làm xáo trộn nó bằng cách tạo ra những bất ngờ. Như cách thông thường, ông nóng giận và bảo cô biến đi.
Nếu là bạn thì bạn có biến đi khi lòng tự trọng bị tổn thương? Cô ấy không biến đi, cô ấy cho ông dùng độc dược, và ông ngã bệnh, ông không còn đủ sức để tiếp tục công việc, cô đã chăm sóc ông và sau đó họ lấy nhau. Câu chuyện chưa kết thúc ở đây đâu, có người bảo rằng hôn nhân là độc dược, với Woodcock cũng chính xác như vậy, vì hôn nhân là một đời sống được tạo dựng bởi hai người yêu nhau, nó là độc dược với công việc, với nỗi ám ảnh xưa nay của ông, điều đó khiến ông không chịu nỗi. Lần này cô đã làm bữa ăn bằng nấm độc ngay trước mặt ông, họ nhìn nhau, khi bạn xem phim hãy chú ý kỹ đoạn này, vì đó là đoạn ý nghĩa nhất trong cả bộ phim. Ông đã ăn miếng nấm độc ngay trước mặt cô, ông biết đó là nấm độc nhưng vẫn ăn, sau đó cô giúp ông nôn ra và gọi bác sĩ đến, và ông ngã bệnh.
Bạn có hiểu điều tôi vừa nói? Bạn có hiểu vì sao ông biết nó độc mà vẫn ăn? Bạn có hiểu vì sao cô dùng nấm độc? Tất cả chỉ có một câu trả lời, đó là vì họ quá yêu nhau và quá hiểu nhau. Cô hiểu rằng ông không thể bỏ nỗi công việc để sống cho những thứ khác nữa mà ông cần, rất cần, vì vậy cô phải đầu độc ông, làm ông bệnh, bệnh để được nghỉ ngơi, để được “sống”.
Còn ông, ông hiểu mình và ông hiểu cô, thứ nấm độc ấy là độc dược của tình yêu, và vì hiểu nên ông đã ăn. Sau đó ông đã có được một cuộc sống trọn vẹn, ông vẫn làm việc, nhưng ông cũng được nghỉ ngơi, cô đã sớt bớt cái gánh nặng ấy trên vai ông, họ có con và sống hạnh phúc.
Bạn biết đấy! Đôi khi trong đời sống, ta phải chấp nhận ăn “độc dược” (cười). Bạn theo đuổi sự nghiệp, bạn biết hôn nhân là “độc dược” cho ước mơ, nhưng bạn nên ăn nó vào. Hoặc con cái có thể là “độc dược” với đời sống tự do của vợ chồng, nhưng cũng nên ăn. Vì phía sau thứ độc ấy, bạn sẽ tìm được hạnh phúc, tìm được sự bình yên, tìm được một đời sống khác chân thật hơn. Giống như bộ phim thể hiện, tình yêu của cô dành cho ông là thật, còn sự say mê và kính trọng của những kẻ khác đều là phù phiếm, họ chỉ yêu ông khi biết ông là người phục vụ tốt nhất cho sở thích của họ, họ sẽ vứt bỏ ông khi họ nghĩ kẻ khác có thể làm tốt hơn. Cô đau đớn và biết ông đau đớn khi những tác phẩm mà ông tập trung tất cả sức lực vào lại bị xem như khăn lau miệng.
Bằng tình yêu, ta nhìn rõ sự thật, ai là người chỉ yêu chính bản thân họ, và ai là người yêu ta. Như câu nói ở đầu phim, khi người khác hỏi cô đã trao gì cho ông ấy khi họ đến với nhau, cô trả lời “tất cả!”.
Chí
- Review phim Oldboy (2003) – Bộ phim gây sốc trong lịch sử điện ảnh Hàn
- Review và giải thích phim Cô Gái Mất Tích Gone Girl (2014)