Năm 2019 đã trôi qua được một nửa và chúng ta đã được thưởng thức rất nhiều phim bom tấn thể loại hành động, siêu anh hùng. Bên cạnh đó cũng không thể thiếu những bộ phim kinh dị – món ăn lạ miệng trong bữa tiệc điện ảnh. Mặc dù chưa tới mùa Halloween nhưng các nhà sản xuất đã tung ra hàng loạt các tác phẩm rùng rợn để chiêu đãi khán giả như The Escape Room, Us, The Curse of La Llorona,… Tuy nhiên, từ đầu năm đến giờ vẫn có vô số các cái tên bị bay màu sau cú búng tay của cục kiểm duyệt, có thể kể đến St. Agatha, Pet Sematary, Brightburn và trường hợp gần đây nhất là phim kinh dị của xứ sở kim chi – Phim Tần Số Chết (0.0 MHz).
Xem thêm:
Cảnh báo bài review phim Tần Số Chết Có SPOIL. Cân nhắc kỹ trước khi đọc!!!
Phim Tần Số Chết (0.0 MHz) được lấy cảm hứng từ webtoon kinh dị cùng tên của họa sĩ Jang Jak. Bạn nào nếu muốn đọc có thể tìm trên google với từ khóa Webtoon Tần Số Chết, tôi cũng mới chỉ đọc được mấy chapter đầu. Bộ phim là hành trình săn ma của một nhóm các bạn trẻ trong câu lạc bộ chuyên tìm hiểu về các sự kiện bí ẩn để kiểm chứng một nghiên cứu khoa học: Khi sóng não con người chạm tới tần số 0.0 MHz, đó là thời điểm ma quỷ xuất hiện và chúng ta có thể nhìn thấy các linh hồn. Nhưng cũng từ đó, họ đã phải trả giá khi hàng loạt chuyện kỳ quái đã xảy đến với các thành viên.
Sở hữu nội dung có phần mới lạ nên ngay từ khi xuất hiện, Tần Số Chết đã giành được sự quan tâm từ các khán giả, trong đó có tôi. Rồi sau đó, việc phim bị Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch cấm chiếu lại càng đẩy sự tò mò, háo hức của mọi người lên cao hơn bao giờ hết. Bởi phim phải ghê rợn thế nào thì mới bị kiểm duyệt thế chứ. Nhưng sau khi kiên nhẫn ngồi xem hết phim, tôi chợt nhận ra, có lẽ nguyên nhân thật sự khiến phim Tần Số Chết bị cấm chiếu là bởi vì nó quá…dở.
Nói chung xem đến gần nửa tiếng mà vẫn có biến gì là tôi đã thấy nghi nghi rồi. Nội dung phim nói về 5 thanh niên chơi dại muốn gặp ma rồi cuối cùng bị ma ám thật. Và tất cả cũng chỉ có thế. Mà lúc trước chính Han Seok nói là “Hãy xuất hiện đại thứ gì đó đi cũng được” thế mà lúc ma đến thì lại co giò chạy hết với nhau. Khó chiều lòng mấy người ghê.
Biên kịch chỉ đơn giản là cho từng người một rụng vì bị “con ma chơi đùa” nhưng cũng không tạo được sự liên kết trong cốt truyện khi phim có quá nhiều tình tiết khó hiểu. Khi So Hee và Sang Yeob nằm trong phòng, tại sao lại xuất hiện một bà già (Mà mãi cuối phim tôi mới biết đó là bà của So Hee) lại dùng tay bịt miệng cô bạn? Sau thí nghiệm đó, Yoon Jung bị hồn ma bám theo từ khi ở ngôi nhà hoang thì ai cũng biết. Nhưng sao lúc sáng Han Seok còn giãy giụa vì bị tóc của con ma quấn lấy khi hôn Yoon Jung trên giường bệnh mà đến tối đó lại được tìm thấy chết trong bể bơi vậy? Dịch chuyển tức thời à?
Cả Tae Soo nữa, đang ôm hôn Yoon Jung thì phim chuyển một phát sang cảnh anh này thất thần xuống lấy xe rồi vội vã bỏ đi còn trong lúc lái xe thì luôn ở trong tình trạng hoảng loạn, khóc lóc xin lỗi rối rít. Đến đây thì tôi cảm thấy hoang mang thật sự luôn, không hiểu mình vừa xem cái gì nữa. Tại sao Tae Soo lại hành động như vậy? Người mà anh ta luôn miệng xin lỗi là ai? Là Yoon Jung vì đã bỏ rơi cô lúc nguy cấp hay một người khác? Bởi nếu như giống với Sang Yeob, hồn ma này sẽ khiến người ta gặp phải ảo giác, nhìn thấy những ám ảnh trong quá khứ. Nhưng trong khi chúng ta còn đang mông lung như một trò đùa thì Tae Soo đã gặp tai nạn giao thông và nằm chung nhà xác với Han Seok. Nguyên tắc sống còn để thoát chết trong phim này có lẽ là không được hôn Yoon Jung ý nhỉ.
Rồi khi 3 người còn lại trở lại ngôi nhà hoang để trục xuất hồn ma ra khỏi cơ thể Yoon Jung, chúng ta tự dưng lại được gặp cả bà của So Hee??? Rồi qua cách nói chuyện và hành động trừ tà lúc sau, tôi nghĩ có khả năng bà ấy đã nhập vào So Hee để giúp cháu gái. Nói thật là đến lúc này tôi không thể chịu được độ chán của 0.0 MHz nữa khi câu chuyện ngày càng rời rạc, thiếu điểm nhấn còn khán giả thì rơi vào cảnh quay cuồng vì không hiểu rốt cuộc phim muốn truyền tải thông điệp gì.
Lấy con ma làm đối tượng hù dọa chính nhưng tạo hình hồn ma trông không đáng sợ chút nào. Thêm vào đó, 0.0 MHz lại không đề cập nhiều đến câu chuyện của cô gái này. Kiểu như lúc còn sống cô ta là người thế nào, hoàn cảnh ra sao, lý do gì phải treo cổ tự sát và tại sao lại có lòng thù hận con người sâu sắc như vậy,…
Nếu như có đoạn 3 người bạn đi tìm hiểu nguồn gốc hồn ma để tìm cách cắt đuôi nó thì có lẽ bộ phim đã hồi hộp và cuốn hút hơn một chút. Nhưng không, thay vào đó là vô số những cảnh phim thừa thải như lúc So Hee nhìn thấy một cô nữ sinh đứng bên cạnh ông chủ tiệm tạp hóa. Theo tôi đó là một oan hồn và chi tiết này muốn tiết lộ cho người xem rằng So Hee có thể nhìn thấy những hồn ma. Trong khi nói chuyện điện thoại với mẹ, So Hee cũng đã thừa nhận: “Con ghét chuyện nhà mình là thầy cúng. Vậy nên con càng không muốn tin. Những con ma con nhìn thấy là giả, là không có thật”. Nhưng quả thật là So Hee không có nhiều cơ hội để thể hiện hoặc có thể nói khả năng này hoàn toàn chả có tác dụng gì trong phim hết.
Lúc So Hee đi dạo trong rừng, tự dưng người cô bạn cứ lả đi như trúng gió rồi bỗng nhiên bắt gặp bà mình đứng ngay trước mặt??? Khi đó máy quay cũng lia vòng tròn xung quanh So Hee làm người xem cũng muốn hoa mắt chóng mặt theo. Rồi cả cảnh Han Seok ngồi cười khùng khục khi xem lại đoạn phim ở ngôi nhà hoang xong gọi điện cho một ông PD nào đó nữa. Không hề có chút liên quan nào đến mạch phim luôn.
Cái cần có thì không thấy đâu, cái vô thưởng vô phạt thì lại đầy cả rổ khiến phim trở nên lan man dông dài. Và có lẽ vì thấy thời lượng phim sắp hết nên đạo diễn quyết định kết thúc phim một cách đầy vội vã khi cho So Hee xem đoạn băng ghi lại cảnh dưới đường hầm tối hôm đó. Mặc dù đã đốt cháy con búp bê nhưng Sang Yeob vẫn bị hồn ma chiếm lấy thân xác giống Yoon Jung, qua đó gián tiếp thông báo cho chúng ta biết rằng con ma vẫn còn sống. Tôi không hiểu Sang Yeob giữ lại đoạn phim đấy để làm gì, mà lại còn để ở chỗ dễ nhìn thấy như thế? Lưu lại làm kỉ niệm để thi thoảng mở ra xem à?
Một điểm nữa biến thời lượng 102’ của 0.0 MHz thành một trải nghiệm đáng quên đến từ chính diễn xuất của các nhân vật. Trong webtoon, So Hee được mô tả là người “có đôi mắt buồn, rất xinh nhưng ít nói”. Tôi không rõ đạo diễn Yoo Sun Dong muốn xây dựng một So Hee như thế nào trong phim của mình, giống như nguyên tác và thêm chút lạnh lùng có phần khó gần hay vật vờ chán đời? Nếu là vế thứ hai thì quả thật là Eun Ji đã thể hiện quá thành công luôn. Chị này đúng là xinh thật nhưng lên phim lúc nào cũng lờ đờ như người mắc chứng thiếu ngủ trầm trọng, diễn xuất thì như trả bài vậy. Chỉ ngồi xem thôi mà cũng thấy mệt mỏi lây. May ra được mấy phút cuối phim là có chút sức sống. So Hee được giới thiệu là nhân vật chính, là người duy nhất được xuất hiện trên poster nhưng thực chất lại không có vai trò gì quá nổi bật trong phim. Hơn nữa, phần kịch bản cũng vốn đã nghèo nàn nên các diễn viên cũng chả cần phải diễn nhiều lắm ngoài cảm xúc sợ hãi.
0.0 MHz có điểm số 5/10 trên IMDb. Với một cái kết mở như chúng ta đã thấy, không loại trừ khả năng phim sẽ có phần 2 còn tôi thì chỉ hy vọng phần tiếp theo (nếu có) sẽ không rơi vào cảnh thảm họa như đàn anh của nó.
Đánh giá phim Tần Số Chết – 0.0 MHz sở hữu một lợi thế lớn khi dựa trên nguyên tác là webtoon khá nổi tiếng nhưng lại không biết cách khai thác hợp lý, cuối cùng không khác gì một món ăn được chế biến đầy vụng về khiến người ăn phải ngán ngẩm.
Chau Chunnie